bếp bánh chưng
Sáng ngủ dậy, bắt đầu soạn ra những quyển sách chắc chắn phải mang về nước, để đến lúc đóng đồ đỡ quên sót cái gì. Mấy quyển Jimmy toàn in giấy đẹp, mỏng mà nặng trịch, phải cho riêng vào túi, nếu hành lý quá cân thì bỏ ra. Mấy quyển sách thư pháp khá là to, may mà không nặng. Soạn xong chợt nhớ ra là còn tới 1 tuần nữa cơ. Trời ở nhà vẫn còn rét đậm, nghe đâu hoa đào lo không nở đúng vụ. Qua mùng 8 tháng Chạp mà chưa hết rét đậm thì năm nay đào mất mùa, người trồng đào bảo thế.
Còn phải mua vài thứ nữa cho Tết. Mua một ít thuốc, một ít trà, 2 bao thuốc lá mang về để thắp hương, coi như “bằng chứng” để báo cáo với tổ tiên là cháu đã về! Sắp ông Công ông Táo rồi, thực tình là mình chẳng ấn tượng gì lắm với ngày này, nhà mình năm nào cũng mua ít vàng mã về đốt, không nhớ có năm nào mua cá chép xịn về thả không hay chỉ toàn cá chép giấy. Ngẫm ra cũng kì lạ, ông Táo bay lên trời chứ có lao xuống biển đâu mà đi cưỡi cá chép nhỉ? Cứ cho là cá chép hóa rồng bay lên trời đi, thì đâu phải chú nào cũng “hóa” được? Chung quy là tại nước ta lắm sông ngòi ao hồ quá, nhiều tập tục gắn liền với nước rồi, cho nên “văn hóa nước” ảnh hưởng đến nhiều thứ mà vốn dĩ không liên quan gì đến nước cả.
Qua ông Công ông Táo mới là bận rộn. Bố đi kiếm một cây quất hoặc cây đào, mình thì thích đào hơn, nhưng mà bố thì hay mua quất hơn. Thôi đợi khi nào mình được toàn quyền quyết định chuyện “chính sự” trong nhà thì mình sẽ năng mua đào vậy! Mua về rồi hai bố con sẽ hì hục nhổ cây quất cũ đi, trồng cây mới vào chậu, rồi hì hục khuân vào nhà, đặt ngay ngắn, trang trí cho nó một chút.
Xong vụ đào quất, bắt đầu là dọn dẹp nhà cửa. Nhà mình không thuộc dạng gọn gàng ngăn nắp cho lắm, đồ đạc hơi bày bừa. Tết đến thì cũng phải dọn dẹp một tí để khách khứa còn đến, và quan trọng nhất là để đầu năm thấy cái nhà nó đẹp một chút. Chao ôi sẽ là lắm đồ đạc cần phải giải tán. Rồi thì phải lau sạch sẽ sàn nhà, cửa sổ, cửa ra vào, tay vịn cầu thang, đồ gỗ trong nhà, lau tường bếp. Tay vịn cầu thang có hơi bạc màu rồi thì lo mà đánh lại véc-ni. Cửa sắt tróc sơn rồi thì sơn lại. Riêng có cái ban thờ là bố quản lí, mình chưa đủ quyền hành và năng lực để dọn dẹp.
Tết thì phải chuẩn bị thực phẩm, vừa để làm mâm cơm cúng vừa để ăn uống nhậu nhẹt. Mà trong số thức ăn ngày Tết, không bao giờ có thể thiếu bánh chưng. Thử tưởng tượng nhà nào đó (không đến nỗi quá nghèo) không có bánh chưng ngày Tết xem, thì chắc là được đăng lên báo. Mẹ chê bánh chưng bên ngoài gói không vệ sinh, nên cứ tự mua lá dong, gạo, đỗ, thịt lợn về gói lấy. Bánh chưng gói “tay bo” mới dễ bóc, gói khuôn vừa lỏng bánh vừa khó bóc. Năm ngoái mình cũng lấy gạo khô ra tập gói rồi đấy, mà chưa gói được ra cái hình thù gì. Mấy nhà luộc chung một nồi bánh, nhà mình mượn bà cụ cái bếp than to, nhà bà cụ gửi bánh sang luộc nhờ, vậy là kinh tế nhất! Đằng nào luộc bánh chưng cũng phải có nồi to, mà nhiều quá thì một nhà ăn không hết nổi. Ngày xưa Lang Liêu gói bánh dâng vua, xong còn chia chác cho các quan lang, các mệ nàng, lạc hầu lạc tướng nên mới phải luộc nồi to như thế chứ, nhà mình ăn vạ vật 2 bữa chả hết 1 cái thì cần gì.
Giao thừa, chưa bao giờ nhà mình có “phong tục” đi bon chen ra đường vào lúc này cả. Giao thừa là lúc thắp hương mời tổ tiên về ăn Tết cùng con cháu, tiễn các quan của năm cũ về trời báo cáo tổng kết cuối năm nhận tiền thưởng. Mình thì ở nhà giúp 2 cụ làm cơm cúng, tiện thể xem táo quân, năm nào cũng thế, từ khi mình bê được cái bát đến giờ. Có lẽ cả sau này nữa, mình cũng không thấy có lí do gì để ra ngoài đường đêm giao thừa (và vào bất kì dịp gì có nguy cơ tắc đường). Cúng xong rồi thì khai bút, ngày xưa thì làm bài tập toán gì đó, bây giờ thì lấy bút lông ra mà phang, tiện thể “khai blog” năm mới lấy may, cầu giời cho lượng view tăng đều!
Mùng Một Tết là ngày trọng đại ghê gớm, nhất thiết là phải lên chùa, rồi sau đó đi về bà ngoại. Thường thì người ta chọn hướng xuất hành, nhưng đi cúng lễ thì không cần lắm. Chỉ có năm vừa rồi chắc hướng xuất hành xấu quá nên 2 cụ mới chuyển hướng đi chùa khác thôi, chứ mọi năm đều đi chùa Láng cả. Chùa đông lắm là đông, các cụ vào chùa thì thành tâm bái quan bái Phật, tất bật dọn lễ này nọ, chứ mình thì… Ừ thì cũng có bái đấy, mà lúc bái cũng không dám láo lếu gì đâu, có điều bái xong thì bắt đầu đi tia một vòng xem em nào chân dài, em nào da trắng, em nào mũi cao, em nào mắt to… Về bên bà ngoại rồi có khi lại ra tiếp đình Bắc Biên (thờ Lý Thường Kiệt – là thành hoàng làng Bắc Biên), tất nhiên ở đình Bắc Biên cũng không thiếu… gái để ngắm. Ông Lý Thường Kiệt vốn là thái giám chắc chả ngắm nghía gì bao giờ, để đấy cũng phí đi, thôi mình đi ngắm hộ!
Mấy ngày tiếp theo là tương đối tự do di chuyển, đi thăm họ hàng, gặp nhà nào có cỗ là… nhảy vào thôi. Ngày Tết ngày nhất, nhà nào mà chả có cỗ nhỉ? Rồi thì bắt đầu đi tụ tập bạn bè, quan trọng nhất là ra Văn Miếu xem cảnh bon chen xin chữ nháo nhào hàng chợ. Ôi thôi thì đủ các giống “đồ”, bao gồm cả đồ cho chữ, đồ xôi, đồ hàng mã và đồ tể. Các trò vui cũng chẳng thiếu, nào là đánh cơ người, nào là hát chèo hát ca trù. Mà đến Văn Miếu cũng đủ các loại người, nhiều nhất có lẽ là học sinh lớp 12 đi xì xụp khấn bái lấy may đầu năm, mong thi đỗ vào trường đại học nào đó, rồi hí hửng đi xin lấy con chữ về treo. Kể ra thì ra Văn Miếu nhìn mấy em 17, 18 tuổi hơ hớ xuân xanh đi xin chữ cũng là một cái thú vui tao nhã! Nhất là cái bàn cho chữ của thầy Tiểu Hạng ấy, các em bu vào cứ gọi là đông thôi rồi!
Mấy ngày sau đó, còn bạn bè nào chưa tụ tập thì tụ tập nốt. Còn thứ gì trong tủ lạnh chưa ăn thì ăn nốt. Sau đó thì lại xách va li lên đường, chuẩn bị kì học mới, bâng khuâng thẫn thờ vài giây rồi ù té chạy sang Bắc Kinh này. Mỗi lần về nhà là lại háo hức xem ở nhà có gì mới không, còn mỗi lần quay lại Bắc Kinh là một lần trở lại với cái máng lợn cũ, không đào quất, không Tết nhất, một chồng sách, một cái máy tính và một đống những thứ lằng nhằng mà người đời gọi là “học thuật”http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin7.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Zi8wYy9mMGM5MTQ2OWE3MGZhZDk2Nzk4ZGQ5YmQ4N2U1NzEyOS5cUIbaBmUsICDN8Q2hp4WeBdUngBdSBQaOG7pyBUw6J5IEjhdUng5N8TMOqIER1WeBmd8dHJ1ZXwx